Mèo 10 by kachikun, on Flickr
"Cô từng hỏi, năm tháng nào với anh là tuyệt vời nhất?
Năm tháng nào là buồn nhất?
Anh nói đó là tuổi trẻ, năm tháng ấy anh chưa từng lo sợ mất bất cứ thứ gì, anh không gượng ép bản thân cố gắng gìn giữ một mối quan hệ hay bất cứ ai. Mọi thứ cuộc đời anh đến bây giờ có lẽ đó là lúc anh thấy mình được sống tự nhiên nhất, không đắn đo, không do dự, dám vì một người mà bất chấp cũng dám sẵn lòng từ bỏ thứ mình không nắm chắc trong tầm tay…
Cuộc đời này, sợ rằng có lẽ sẽ chẳng khi nào anh còn được thấy mình dũng cảm như thế nữa.
Năm tháng buồn nhất cũng chính là tuổi trẻ, anh chưa học được thế nào là hết lòng vì một người hay làm một việc gì, anh không nhớ mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu điều tốt đẹp, bỏ lỡ biết bao nhiêu người đã từng trân trọng mình mà đến mãi sau này khi cánh cửa thanh xuân đã đóng sầm lại anh mới giật mình nhận ra điều đó.
Điều anh muốn giữ lại nhất bây giờ vẫn là tuổi trẻ năm ấy, chẳng phải anh ham muốn níu giữ thanh xuân, mà anh muốn giữ lại những mối quan hệ từng rất đẹp và những người anh từng rất nhớ, để mai này mỗi khi bất chợt nhớ lại biết mình không mất ai, sống mũi chẳng cay mà day dứt cũng chẳng còn.
Có thể vài năm sau vẫn câu hỏi đó nhưng thứ anh muốn giữ sẽ không riêng gì những hồi ức đẹp, hay những người anh vô tình đánh mất, không riêng gì niềm vui, còn có cả những nỗi buồn, cả những trang sách cuộc đời từng muốn xé đi."