Em năm nay 28 tuổi , cái tuổi còn trẻ và bắt đầu tiến thân gầy dựng sự nghiệp . Nghề nghiệp thì em cũng đã lỡ chọn đại rồi , cái lý do em chọn nghề này cũng trớt quớt : là do em không thích mấy công việc văn phòng , sáng 8h xách cặp đi làm , chiều 5 h xách cặp về , thấy nó nhàn nhàn , chán chán . Nào ngờ bây giờ sáng 6h em xách cặp vô bv , sáng hôm sau mới xách cặp về . Đời nó trớ trêu là thế . Thôi thì , các cụ dạy ( thật ra là truyện chưởng Tàu dạy ) " Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn " . Mai mốt sau này em có con , thì em phải nuôi dưỡng cháu nó , định hướng cái tương lai nghề nghiệp cho cháu nó như thế nào ???
Em còn nhớ hồi học lớp 4 , lớp 5 gì đó , tập làm văn có cái đề " Hãy tả công việc em thích làm sau này ?" Bài văn nộp cô cả lớp chép rặt văn mẫu toàn là " Em muốn sau này được làm bác sĩ , để đi cứu chữa bệnh nhân nghèo " . Hoặc là " em mơ ước được làm chú công an để bắt kẻ xấu ." . . . . Lớn lên chút viết nhật ký chuyền tay thì cô bé nào đẹp đẹp xinh xinh trong lớp thế nào cũng viết :" Mong ước được làm tiếp viên hàng không để được đi du lịch khắp nơi trên thế giới ." Đấy , cái thời của em là nó ngây ngô chân chất thế đấy . Cái thời chưa có hotgirl mắt long lanh chơm chớp trả lời phỏng vấn " Em mơ ước được làm ca sĩ , vì em thích ca hát từ bé ) .
Xét thấy lý lịch 3 đời nhà mình cũng trong sạch , gia đình cũng có gốc cách mạng ( cụ tổ em xuất thân là bần cố nông ) . Em cũng muốn con mình góp phần vào cái việc dựng xây đất nước , trừ gian diệt bạo như các anh hùng Núp . Nghĩ tới cảnh con mình mặc áo ca , đứng dưới màu cờ của Đảng , chao ôi là tự hào . Nhưng lỡ mà ngày nào cũng lo ngây ngất con mình hết nằm trên nắp capo hoặc phải bám lấy cần gạt nước để mà toàn mạng thì sợ quá . Chưa kể bắt được người vi phạm , làm căng bắt lên đồn giam xe tịch thu lập biên bản thì chúng dân lại than nghèo kể khổ , nhất mực năn nỉ , năn nỉ không được thì chửi lại xoen xoét . Mà nhận tiền cho đi thì sau lưng vẫn bị chửi . Ôi , tiến thoái lưỡng nan
Em cũng muốn định hướng con em làm nghề y , cái nghề cao quý được in đậm in hoa từ sách văn mẫu . Em cũng không biết là cái thời nào thì lương y được gọi là từ mẫu , vì đọc từ thần thoại hy lạp đến Tam quốc chí cho sử Việt thì chưa thấy ai gọi Hippocrates là mother , Hoa Đà là má má , hoặc cụ Hải Thượng là mẹ cả . Duy chỉ có các cụ dạy ( lần này là các cụ dạy thật ) nhất thế y tam thế suy ( 1 đời làm nghề y 3 đời sau đều lụn bại ) . Nghề của em nói là xét về cấp độ bị chửi thì cũng phải đứng trong bảng top ten làng nghề VN , khám bệnh nhân từ sáng đến trưa , mổ từ trưa đến chiều , tối đi trực, làm có ngơi tay đâu , có khi cũng chẳng ăn cơm . Làm trăm ca tốt thì cũng chẳng ai khen tiếng nào , lỡ 1 ca có tai biến thì bs vừa bị chửi vừa bị kiện mữa mật đi hầu mà bồi thường . Ôi thôi , thì đủ thứ lý do để chửi , chửi từ khách quan đến chủ quan : từ viện phí tăng đến nhận phong bì , rồi đến cả việc bn nửa đêm muốn đi đái mà điều dưỡng không dẫn đi đái . Vừa rồi có cái việc bán cơm từ thiện gì đó ở bv nhi tw bị cấm , cũng lôi bs ra chửi là ăn chia tiền cơm . Rõ khổ , cái việc đó là của phòng kế hoạch tổng hợp , có liên quan đến tụi em đâu . Đến tụi em còn phải nhận phiếu để ăn cơm trong căntin bv nữa là đâu mà được ăn với chia hoa hồng .
Hai nghề trên quả nhiên là bị chửi , mà bị chửi rất nặng . Thôi thì cho nó đi làm cái nghề cao quý thứ hai , đó là nghề đưa đò . Cho cháu nó làm giáo viên . Em nghe nói Giáo viên giờ cũng sướng , không đến nỗi chuột chạy cùng đường mới vào Sư phạm như trước kia . Ráng định hướng con nó đi dạy các nghành Toán , lý , hóa , văn , anh thì mai này đi dạy thêm cũng kiếm được miếng cơm . Đời sống thầy cô cũng đã được nâng cấp và ổn định , ít bị các trò vác gậy đòi đánh hơn trước nhiều . Duy chỉ chịu khó soạn đề cương mỗi năm ( thật ra là chép lại ) , và chịu khó mỗi năm được dự giờ 20 tiết thì sẽ ổn . Đừng như thầy Khoa gì đó làm quay film quay phiếc gì tố cáo tiêu cực thi cử mà bị chửi đến tắt tiếng thế kia