Chuyện anh minhnhut hay quá, cảm ơn anh đã giãi bày tâm sự.
Trong những năm sống ở phố Bolsa, tôi cố gắng tránh xa những hoạt động chính trị của những viên chức , sĩ quan chế độ cũ, bởi tôi cho rằng những hoạt động của họ sẽ không mang lại một hiệu quả gì cho lắm. Khi họ còn có cả 1 chính phủ, một quân đội mà vẫn để thua quân đội của đảng Cộng sản thì bây giờ có làm được gì? Chỉ tụ họp mang lon lá, tưởng niệm về quá khứ mà thôi.
Tôi có 2 quê hương, một là quê hương VN nơi tôi sinh ra lớn lên, và một là quê hương Hoa Kỳ, nơi con gái tôi sinh ra, nơi tiếp nhận tôi mà không phân biệt đối xữ, tạo diều kiện cho tôi được học hành, sinh sống. Cũng giống như tôi có 2 bà mẹ, một là mẹ ruột và một là mẹ nuôi. Rất may cho tôi là chiến tranh đã trôi qua 38 năm, quá khứ thù hận giữa hai quê hương mà tôi mang quốc tịch đã khép lại, Hai quốc gia đã bình thường quan hệ lại với nhau, và tôi mong rằng sẽ không bao giờ có thời diểm mà tôi phải lựa chọn để theo quê hương này chống lại quê hương kia.
Hàng ngày ngồi ăn chén cơm gạo thơm Thái LAn , rau sạch trồng tại Cali, thịt bò New York, tôi chợt thấy đắng lòng khi nhớ lại những tin tức đọc từ Việt Nam Net , hay vnexpress nói về người Việt Nam tẩm hóa chất vào thực phẩm, rau cỏ để bán cho chính người Việt mình ăn. Chung qui tất cả cũng chỉ vì nghèo, nên con người mới nhận tâm làm như vậy. Mới hôm qua tôi đọc báo thấy đài BBC đưa tin : 40% vụ trôm cắp ở Nhật Bản là do người VIệt gây ra. Vừa buồn vừa thấy tức.....
Nothing.
Trong những ngày tháng tôi sống ở Little Saigon, thời gian đầu tôi ít gặp người homeless gốc Việt, đa phần là các sắc dân khác, đứng ở ngã tư đường xin tiền. Nhưng càng ngày tôi thấy xuất hiện càng nhiều người VN homeless. Đàn ông có, đàn bà cũng có.... thậm chí họ có vẽ bị tâm thần...
Theo tôi tìm hiểu thì do áp lực cuộc sống bên này quá nặng. Tiền nhà, tiền trả góp xe, tiển bảo hiểm...... mọi thứ đều phải thanh toán hàng tháng và đúng kỳ. Do đó nếu sơ sẩy để mất job là có nguy cơ ra đường ở, hoặc bị nhà băng kéo xe. Do vậy con người dễ bị stress trong cuộc sống. Nếu không có tình thương yêu của người thân ( cha mẹ, vợ chồng, con cái,...) cứu vãn lại thì con người ta sẽ dễ bị tâm thần khi chẵng may sa vào hoàn cảnh mất job.
Nothing.
Về kỳ thị sắc tộc thì tôi không thấy rõ lắm ở bên đây. Có lẽ là do Little Saigon là nơi dân Việt chiếm gần phân nữa, và bang Cali lại là bang mà người da trắng là thiểu số ( so với dân gốc châu Mỹ La tinh và châu Á cộng lại).
Nhớ hồi năm đầu mới vào lớp Toán, thầy giáo kêu tôi trả lời 1 câu hỏi, tôi trả lời bằng 1 giọng tiếng Anh nghe buồn cười hay sao đó, cả đám Mỹ trắng ngồi cười, thầy giáo tôi ( một bà Mỹ trắng) mới nói: Khi các em nghe 1 bạn học cùng lớp, nói tiếng Anh không đúng giọng thì điều đó có nghĩa là bạn ấy biết giõi hơn các em 1 ngoại ngữ. Các bạn ấy sinh ra ở 1 nước không nói tiếng Anh, nhưng hôm nay vẫn có thể ngồi học ngang bằng với các em thì điều đó có nghĩa là các bạn ấy đã cố gắng hơn các em rất nhiều lần. Tôi đã từng dạy học sinh gốc Việt nhiều năm ở ngôi trường này, họ có điểm xuất phát bất lợi hơn học sinh bản xứ, họ bước vào lớp và nói tiếng Anh lơ lớ, nhưng hiện nay không ít người trong số họ đã trở thành bác sĩ, luật sư...
Được sửa bởi mimhnhut lúc 04:03 PM ngày 06-03-2014
Nothing.
Tiếp đi bác... Nếu được, bác cho em hóng vài chuyện về các khó khăn mà bác vấp phải khi hòa nhập với cuộc sống bên đó...
Về trộm cướp, thì khó mà phát biểu. Bản thân tôi đã từng bị đập kiếng xe khi đâu xe ngoài đường , trước cửa nhà ban đêm, tên trộm đập để lấy cái iPod nghe nhạc mà tôi cắm sạc rồi bỏ quên trên xe không đem vào.
Và tôi cũng đã từng bỏ quên bóp tiền trong siêu thị suốt 2 tiếng đồng hồ , thế mà không mất, có người khách đi chợ thấy và mang tới quầy tính tiền chờ tôi tới nhận lại. Một lần khác, tôi vừa rút tiền ngân hàng về $800, bỏ trong phong bì có in hàng chữ của ngân Hàng lớn thứ 2 của nước Mỹ là CHASE,( có nghĩa là nhìn vào phong bì là biết có tiền trong đó.) tôi ghé siêu thị mua tấm thiệp cho con gái tôi, tôi đánh rơi , mãi 1 tiếng sau , khi về tới nhà , kiểm tiền mới hay bị mất, tôi chạy trở lại siêu thị hỏi thì người manager sau khi tra hỏi tôi về số lượng tiền, số tờ trong phong bì đã trả lại cho tôi, anh ta nói, một cô lao công lau nhà người Mễ nhặt được và đem nộp cho anh ta. Tôi đề nghị cho gặp mặt cô ấy, khi gặp tôi cám ơn và đề nghị tặng cô ấy 200 đồng nhưng cô ta từ chối.
Được sửa bởi mimhnhut lúc 04:50 PM ngày 06-03-2014
Nothing.
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)