Em sassy, anh wnguyen1 nói rất đúng đó em. Nhưng ý của em vẫn đúng. Ở các nước phát triển kể cả bên anh, đúng như em nói xe hơi là phương tiện di chuyển. Nếu em muốn câu em nói chính xác em nói thế này, ở đó họ xem xe hơi chứ không phải phương tiện khác là phương tiện cá nhân di chuyển chính (không phải xe gắn máy hay hai bánh) như ở VN mình. Trong khi đó ở VN mình do còn nghèo cho nên họ xem trọng giá trị của chiếc xe hơi hơn vì không phải ai cũng có thể mua được nói chung.
Chứ ở nước ngoài nhất là ở bên anh, do chế độ xã hội rất tốt sự phân hóa giàu nghèo không giống như ở VN quá lớn cho nên:
1. Mọi người ăn uống như nhau những phương tiện sử dụng nhỏ ít tiền hầu như như nhau anh ví dụ nhà nghèo ăn cũng như nhà giàu. Nhà giàu trung lưu nói chung không thuê được người giúp việc tất cả đều phải tự làm như nhà nghèo. Chỉ có rất giàu mới đủ tiền thuê người giúp việc. Ăn uống không khác gì nhau vì khả năng mua thực phẩm rất dễ dàng như nhau giàu hay nghèo.
2. Vì vậy cho nên mọi người tập trung vào hai điều (i) nhà của em to hay nhỏ ở vùng giàu có hay vùng nghèo hai yếu tố này chỉ cần nhìn không cần nói sẽ biết giá trị căn nhà của em bao nhiêu, và (ii) em đi xe hiệu gì.
3. Do ở bên anh khác với VN là trong bảo hiểm xe phải ghi ai là người lái xe (dựa vào đó tiền bh sẽ tăng giảm khác nhau) cho nên nói chung không có mượn xe. Nếu như giả sử anh cho người nhà anh mượn xe anh đi mà bị tai nạn xe hỏng hoàn toàn là bảo hiểm nó không đền vì người lái đó không có tên trong bảo hiểm. Số tiền đền sẽ rất lớn kể cả tiền mua lại xe phải nói là vài chục nghìn USD. Vì vậy cho nên nhìn chiếc xe em đi sẽ biết khả năng tài chính của em thế nào.
4. Anh thấy được một cái ở xã hội này là anh chỉ cần có khả năng học ra chuyên môn cao, anh sẽ có tất cả những vật chất gì anh muốn miễn là đừng quá lớn từ triệu đến tỉ USD. Ý của anh là bất cứ người nào đều có thể làm được như vậy và làm ăn một cách chân chính không mánh mung không nịnh hót không luồn cúi không vai vế không dựa vào anh hai chị ba nào. Anh là một ví dụ và ý của anh không phải nói về anh, mà ý của anh muốn nói là tất cả các bạn các em đều có thể làm được như vậy. Cơ hội là bình đẳng cho tất cả.
5. Khi anh mới mua xe hơi lần đầu tiên, anh đi Toyota Camry vì nó rẻ, tốt và rất bền. Anh nhớ lúc đó còn sinh viên anh nghèo lắm đi chiếc xe đó 150K cây số đã cũ và anh đi rất lâu. Đến chiếc thứ hai, anh chấm dứt hoàn toàn không bao giờ đi Toyota nữa. Anh không có tài gì cả anh chỉ biết học, anh giống như mọi người chỉ đi làm chuyên môn cao từ học mà ra, và tất cả mọi người ở đây đều có thể làm được như anh. Sau khi em đã học xong đã đi làm chuyên môn cao, việc mua một chiếc xe không phải loại bình thường như Toyota Camry là như trở bàn tay.
6. Cho nên em chỉ cần nhìn một người ở đây đi xe hiệu gì và nhà của họ to ra sao thì em biết khả năng làm việc của họ liền. Không cần nói.
7. Bản thân anh, để anh khẳng định lại điều đã nói từ lâu, anh không đồng ý xã hội quản lý yếu kém dẫn đến khoảng cách giàu nghèo quá xa người giàu thì quá giàu người nghèo ở quê quá nghèo khổ.
8. Hậu quả của chuyện đó là tập trung quá đông vào hai thành phố lớn. Mọi thứ quá đông, con người trở nên bức bối bị áp lực nhiều quá họ không thể nào thoải mái -> cách đối xử của họ với nhau. Đi chơi ở đâu thì quá đông, con nít nó mất hết tất cả sự thoải mái của nó.