Mình nghĩ thằng chả mà cứ kiểm tra mẫu kiểu ấy thế nào cũng có ngày có cái...thọt lên cổ. Chưa gặp phải đối tượng thôi.
|
|
Mình nghĩ thằng chả mà cứ kiểm tra mẫu kiểu ấy thế nào cũng có ngày có cái...thọt lên cổ. Chưa gặp phải đối tượng thôi.
Hi, thú thực thì bà này cũng thuộc dạng k phải hiền hậu j, lúc đó bả cũng lơ ngơ thiệt vì cứ nghĩ ổng là "híp ảnh gia" đàng hoàng. Bả thì ăn chơi trác táng rồi, nhưng biến thái quá thì thấy tởm thôi.
Lúc Micheal muốn chụp áo yếm màu trắng, thằng chả ra ngoài nói với bả là vô nói với mọi người là áo mặc k vừa. ( thực chất thằng chả muốn mình chả có tấm hình bả mặc yếm trắng thôi, và k biết j nữa mà lão nghĩ...), Micheal mún chụp vai trần lão cũng dây dưa đưa lý do k cho chụp hết. Thực ra cha Micheal này chắc cũng k hiểu dc dã tâm của lão này, cứ nghe nổ thì nể lắm, tưởng super
Một bà muốn làm "mẫu", còn một ông thì muốn "làm" mẫu!
Kể ra thì củng xứng đôi!
Một ông già 67, một body 1DX, một ống 28-300
Hõi Ngả Bất Phân
Chuyện vui chuyện buồn cũng nhiều, kể ra khéo mất...mấy tháng, viết thành tiểu thuyết =))
Em xin phép kể 2 chuyện, "đau lòng" và "đau tim"
Số là cái tính em nó bất cẩn từ bé, luôn làm đổ vỡ, hay quên và thích làm hỏng đồ. Giới thiệu trước về tính cách của em để các bác biết trước để khỏi bỡ ngỡ khi thấy " sao thằng này...ngu thế".
1. " đau lòng"
Số là e có cái Nikon 180 AF-N, hôm đó cậu bạn qua mượn để mai đi chụp, thế là e tháo cái filter CPL ra, chỉ để lại cái UV. Xong đâu đấy em đưa cả lens cả case cho cậu ấy cầm về. Chuyện đau lòng bắt nguồn từ đây....
Cái túi của cậu ấy là loại túi bé, chỉ đựng được 1 máy 1 lens. Mà bé thế thì làm gì có chỗ mà cho cả cái case to đùng vào. Thế là e cầm case lại, bạn e cầm lens về, và e hồn nhiên cho cái CPL vào trong case cho tiện, cất case vào tủ r yên tâm đi ngủ.
Chiều hôm sau em có việc cần chụp nên qua lấy lại cái lens, bạn e đưa lại cho em cái lens mới đẹp như lúc mượn vậy, trong lòng khoan khoái vui vẻ cho vào...case mà quên rằng cái case có nguyên cái filter CPL trong đấy....
Hậu quả chắc các bác cũng đoán đc, e để case trong balo, xe rung lắc dữ dội và cái CPL đc thể tung hoành. Đến lúc lôi lens ra để lắp thì cái lens te tua nát bét, xước tùm lum tà la....Em chỉ còn biết cười buồn và tự trách mình bất cẩn...lens đẹp 99% -> ....40%....
Rất là "đau lòng ".
2. " Đau tim"
Tính em ngoài bất cẩn còn...cả nể. Có 1 hôm đi chụp về thì anh bạn gọi điện. Tưởng gì hóa ra hắn...say quá không tự về được, nhờ em qua đèo về. Okie thôi, em phi thẳng ra quán nhậu để đón về.
Ra đến nơi có 5 ông đang chè chén, ông gọi điện cho e thì gục hẳn, 4 ông kia thì ngất ngư. Thế là e bảo 1 ông ngồi đằng sau kẹp ông kia vào giữa để e đèo về, còn 3 ông kia đi cafe.
Mọi chuyện bắt đầu từ đây, xe em không còn chỗ để balo nên e nhờ 3 ông kia cầm ra cafe, tí e quay lại. Xong xuôi đâu đấy em yên tâm đèo 2 ông kia về, mất tầm 45' e gọi điện hỏi 3 ông kia còn cafe không e qua. " Vẫn còn, qua đi ", em nghe địa chỉ rồi phi qua luôn.
Đến quán cafe thì tìm hết 3 tầng không thấy đâu, thế là đành gọi điện, " anh về rồi, chờ mày lâu quá". ĐM, thế k mà k nói sớm để e qua thẳng nhà ông ấy. " Thế anh chuẩn bị mở cửa cho em nhé, em sang lấy cái balo".
" Ơ đm thằng này, a cầm balo của mày làm đ*o gì ".
Rụng rời tay chân suýt rơi đt, e run rẩy gọi cho 2 ông còn lại và câu trả lời tương tự :|
Thế cái balo của e ở đâu, cả gia tài nhà em trong đấy, em đứng thất thần mất 10' đến mức thằng bảo vệ nó phải ra hỏi a có về k để e còn dắt xe...
Trong cái khó ló cái khôn, e đi hỏi bọn tiếp tân nãy có thấy balo của e không, hỏi từng thằng 1, tỉ mỉ tả lại hình dáng cái balo nhưng...vô ích, đứa nào cũng lắc đầu quầy quậy.
Đúng lúc vô vọng nhất em nhớ ra mình có để cái đt dùng sim 2 trong balo, thế là e call. 2 hồi chuông vang lên và cái tiếng kêu lảnh lót nó phát ra từ quầy...tiếp tân. E lúc đấy nóng mặt lắm r nhưng biết mình nóng thì mất hết, chả làm được gì. Thế là dùng đủ lời lẽ từ ngọt nhạt đến đe dọa, nào bác a làm ở sở nội vụ, blah blah...cuối cùng nó cũng cho nộp 500k lấy lại balo, coi như phí trông đồ.
Lúc này cũng thở phào mà trả tiền lấy đồ về, ra về mà ánh mắt bọn nó nhìn em hình viên đạn đại bác luôn. Kệ chúng nó, em sung sướng đi về, lần đầu tiên trong đời mất tiền mà vui thế.
1 cảm giác rất..."đau tim"
Khà khà nghe chuyện của bác quyds đúng là như chuyện tiếu lâm
Tin vui:
Tình hình là cần kiếm 1 cái flash rời mà lúa gạo thì đang đói, loay hoay dọn nhà thì thấy cái flash hehe kiếm pin gắn vào test thử, aha vẫn lên được, không biết là có dùng được với body kỹ thuật số k, vì hình như cái flash của máy film hồi xưa, mà thôi cứ vui trước cái đã hehe.
Coi chừng tin vui thành tin buồn!!! Phải đo hay tra cứu xem cái gnd của flash là bao nhieu volt , cao quá nó làm hư body thì thành tin buồn đấy hihihi
Oh vậy ok rồi gnd là cái ground ấy
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)