-
https://live.staticflickr.com/65535/...4291b9d2_c.jpgPhong linh by nguyen huy, on Flickr
Gió luôn lặng lẽ. Nó chỉ kêu leng keng khi gặp chuông gió mà thôi. Gió cũng như anh vậy. Có thể lầm lì cả ngày, nhưng gặp em thì không thể không cười. Người ta thấy con trai thường có tên Phong, còn con gái thường tên Linh vậy đó. ^^
Ngày anh tỏ tình với em. :D
-
https://live.staticflickr.com/65535/...15a53bba_c.jpgGóc bàn by nguyen huy, on Flickr
Luôn là điều tuyệt vời trong một ngày nắng đẹp, ta được chút lơ đễnh, thả hồn theo gió, tận hưởng một giai điệu yêu thích.
-
-
https://live.staticflickr.com/65535/...10dcf4e1_c.jpgSen trong bình by nguyen huy, on Flickr
"Chẳng ai mong muốn sự chờ đợi, nhưng tôi hiểu rằng cuộc đời có những việc bất khả kháng, và chúng ta chẳng thể làm gì được gì ngoài việc chờ đợi mà thôi.
Vậy chờ đợi một cách bình thản, có hơn không?"
-
Người ta thường hoài niệm về những gì đã trải qua lúc khốn khó nhất về vật chất nhưng giàu có về tình cảm.
https://live.staticflickr.com/65535/...12432a07_c.jpgBao cấp một thời by nguyen huy, on Flickr
-
-
https://live.staticflickr.com/65535/...bb845ec5_c.jpgĐọc sách by nguyen huy, on Flickr
Sau khi việc thiện của Chuck Feeney bị tiết lộ ra, rất nhiều phóng viên muốn tiếp xúc với ông. Trong tâm ai cũng đều có một nghi vấn: Làm sao Chuck Feeney có thể dửng dưng trước gia tài hàng tỷ đô la kia chứ?
Đối với nghi vấn của mọi người, Chuck Feeney mỉm cười kể cho mọi người một câu chuyện: “Một con hồ ly thấy bồ đào trong vườn kết trái đầy, muốn vào trong ăn một chầu no bụng, nhưng giờ nó mập quá, không chui vào được. Thế là ba ngày ba đêm nó không ăn không uống để thân thể gầy xuống, cuối cùng cũng chui vào được! Ăn no nê, cảm thấy thỏa mãn, nhưng khi nó muốn rời đi, lại không chui ra được. Bất đắc dĩ đành phải giở trò cũ, lại ba ngày ba đêm không ăn uống. Kết quả, lúc nó đi ra, bụng vẫn giống như lúc đi vào.”
Kể xong câu chuyện, Chuck Feeney nói:
“Chỗ Thượng Đế ở không có ngân hàng, mỗi người đều là trần trụi sinh ra, cuối cùng cũng đơn độc ra đi, không ai có thể mang theo tài phú và danh tiếng mà bản thân đã đau khổ tìm kiếm cả đời.”
Truyền thông hỏi Chuck Feeney, vì sao ông lại quyên góp hết gia tài của mình?
Câu trả lời của ông đơn giản và ngoài dự đoán của mọi người!
“Bởi vì tấm vải liệm không có túi”
---------o0o----------
Tỷ phú Charles F. Feeney (1931) là một người Mỹ gốc Ireland. Ông chính thức rỗng túi, đi ở thuê vào tuổi ngoài 80, nhưng đã hoàn thành khát vọng “cho đi khi còn đang sống”.
Charles F. Feeney bắt đầu sự nghiệp kinh doanh cùng với bạn học cùng đại học từ đầu thập niên 1950: bán rượu không thuế cho thủy thủ Mỹ. Sau đó, ông bán xe hơi cho cho lính Mỹ và lập nên chuỗi cửa hàng miến thuế (DFS) ở các cửa khẩu, với doanh thu đạt 3 tỷ USD/năm.
Vào những năm 60, khi Nhật Bản tổ chức thế vận hội và dỡ bỏ hạn chế du lịch nước ngoài, Chuck Feeney đã chộp cơ hội này để thu tiền của khách du lịch Nhật. Đó là những khoản tiết kiệm khổng lồ người Nhật bỏ ra mua sắm rượu, nước hoa, đồ trang sức miễn thuế,... tại các địa điểm nổi tiếng như Hawaii, Hong Kong, San Francisco, Saipan và Guam...
Mặc dù kiếm được rất nhiều tiền từ rất sớm, với tổng tài sản theo New York Times lên tới 8 tỷ USD, nhưng Chuck Feeney có cuộc sống riêng tư rất bình lặng và đơn giản, không xa hoa, không bao giờ thắt cà-vạt Hermes hay mang giày Gucci.
Trong nhiều năm ở New York, bữa trưa của ông không phải ở các nhà hàng sang trọng mà là ở khu nhà Irish Pavillion Tommy Makem trên phố East 57th - nơi ông ăn bánh mì kẹp thịt.
Suốt hơn 30 năm qua, Chuck Feeney đã đi khắp thế giới để làm từ thiện từ tài sản 8 tỷ USD của mình, tập trung và giáo dục, khoa học, chăm sóc y tế,... tại Mỹ, Úc, Việt Nam , Nam Phi và Ireland.
Tỷ phú Chuck Feeney đã quyên tặng tổng cộng 8 tỷ USD tài sản và giờ chỉ còn lại 2 triệu USD.
Giàu có không lộ diện, nhiều tiền không tiêu xài sang, làm từ thiện không cần ghi danh nhưng những việc làm của ông được cả thế giới biết đến.
-
Món ăn ngon hay không là do cách bạn thưởng thức nó như thế nào ^^
https://live.staticflickr.com/65535/...da22e3c8_c.jpgBánh mỳ chấm sữa by nguyen huy, on Flickr
-
-
https://live.staticflickr.com/65535/...96a5ac2a_c.jpgChiều không nắng by nguyen huy, on Flickr
"Rồi đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ nhận ra rằng mình đã sống vì đám đông quá nhiều. Tới Hà Nội thì phải ra hồ Gươm, trời mưa thì phải uống cafe ấm, tuổi 20 là phải bay nhảy, tuổi 25 là phải thành công…
Chỉ duy nhất hành động đứng lại và tự hỏi bản thân cần gì thì tuyệt nhiên không ai làm, hoặc không thể làm, hoặc quá mệt mỏi để làm."