-
https://farm5.staticflickr.com/4885/...02fb969b_c.jpgQua cửa sổ by nguyen huy, on Flickr
“Thỉnh thoảng sẽ có 1 người xuất hiện và làm bạn cảm thấy cuối cùng cũng có ai đó mình muốn ở bên cạnh đến hết cuộc đời.
Cũng thỉnh thoảng sẽ có 1 người xuất hiện và làm bạn cảm thấy chỉ muốn sống 1 mình, cũng đến hết cuộc đời.
Thỉnh thoảng, hai người trên là một.”
-
https://farm8.staticflickr.com/7806/...e6605db7_c.jpgPhú quý bình an by nguyen huy, on Flickr
Đầu năm, cũng như mọi khi bạn sẽ được nghe rất nhiều lời chúc “an khang thịnh vượng”, “đại cát đại lợi”, “phú quý hanh thông”… Nói nôm na thì đều là để chúc cho gia chủ giàu có, phát tài. Ai mà không mong mình phú quý, thậm chí rộng lớn hơn là mong cả quốc gia phú quý. Xưa khi Khổng Tử đến nước Vệ có cảm thán: “Đông đúc thay”. Nhiễm Hữu nghe vậy hỏi: “Đã đông đúc rồi, phải thêm gì nữa?”. Khổng Tử đáp: “Làm cho giàu có”. Chẳng phải vua Lê Thánh Tông xưa cũng dặn các quan lại phải “làm cho của (của cải) dân được nhiều” hay sao?
Vậy chữ “Phú” chứa trong nó nội hàm gì, mà lại nói rằng là lời nhắc nhở của cổ nhân?
Chữ Phú (富 – giàu có) trong chữ tượng hình chính thể bao gồm chữ Phúc (畐- đầy đủ) và chữ Miên (宀 – mái nhà), nghĩa là có một mái nhà để che thân, có những điều kiện đầy đủ để sống tốt thì đó là giàu có. Nhưng thế nào là đầy đủ? Chữ Phúc (畐- đầy đủ) lại gồm chữ Nhất (一 – một, mỗi từng, toàn), chữ Khẩu (口 – cái miệng) và chữ Điền (田 – ruộng vườn). Nghĩa là có ruộng vườn để làm ăn sinh sống (hay có công việc để kiếm miếng cơm manh áo), làm sao để mỗi nhân khẩu, miệng ăn, hay toàn bộ gia đình đều được ăn no, thì đó đã là đầy đủ rồi.
Thế nên, theo chữ Phú, hễ cứ có công ăn việc làm, để cơm ăn ba bữa, áo mặc ấm thân và một mái nhà để dung thân, như thế đã là giàu có rồi.
Liệu có phải vì điều kiện lao động, sinh hoạt của thời xưa nghèo nàn, thiếu thốn, nên khái niệm giàu có của họ cũng chỉ đến vậy? Thời nay, đời sống văn minh tiên tiến hơn, thì giàu có cũng phải khác xưa chăng? Của cải càng nhiều càng tốt, ăn không chỉ đủ no mà còn phải ngon, áo không chỉ đủ ấm mà còn phải đẹp, nhà không chỉ để che thân mà còn phải tiện nghi bề thế…
Vậy nhưng nhu cầu đi liền với dục vọng, nhu cầu càng cao thì dục vọng càng nhiều. Đúc rút qua bao nhiêu đời người, cổ nhân đã thấm thía rằng “lợi nhiều thì trí mờ ám, tiền dễ thì thêm mắc lỗi”. Thế nên cái gì cũng nên vừa đủ, biết điểm dừng, biết dùng chỗ dư thừa ra để làm lợi cho người, cho xã hội, như thế cái sự đầy đủ mới bền vững. Bởi họ đã nhận ra Thiên Địa vốn có đạo bất di bất dịch, hợp với đạo thì được mà ngược lại sẽ mất.
Quẻ Khiêm trong Chu Dịch có viết: “Đạo trời là rút bớt chỗ dư thừa mà bồi đắp chỗ thiết hụt. Quy luật của đất đai là chỗ cao lồi thì bị xói mòn còn chỗ trũng thấp thì được đắp bồi. Luật quỷ thần thì trừng phạt kẻ ngạo mạn, ban phước cho người khiêm tốn. Đạo làm người thì tự mãn bị ghét còn khiêm hạ được thương”. Thế nên, gia sản, bạc vàng, nhiều quá mà không biết dùng cho đúng thì sẽ trở thành chỗ dư thừa, rồi sẽ đến lúc bị rút bớt đi.
Bản thân chữ “Phú” còn có một từ đồng âm có nghĩa là “ban cho”. Thế nên, người ta giải thích rằng sự giàu có cũng là được ban cho xứng với đức hạnh của bạn, hoặc vì sứ mệnh phải làm lợi cho xã hội mà bạn được ban cho. Người giàu thời nay thường hay quan niệm rằng phải tiêu thì mới được, thật ra phải là ngược lại, có được thì phải tiêu vào chỗ đem lại điều tốt đẹp cho người khác, cho cộng đồng.
Hơn nữa, giàu nghèo hơn nhau ở việc quan niệm thế nào là đủ. Cứ nghĩ đơn giản thôi, bớt lệ thuộc vào dục vọng chỉ có tăng mà không giảm, thì thấy cái mà thiên hạ cho là thiếu thốn cũng chẳng đến nỗi quá thê lương.
Người Việt xưa cũng chứng minh khái niệm phú hợp với đạo là như thế này
Nguyễn Công Trứ trong “Hàn vi phong vị phú” có viết rất dài về gia cảnh nghèo khó của mình, nhưng ông lại cảm thấy thế vẫn là đủ, thậm chí còn làm cho cuộc sống thái bình chẳng phải lo nghĩ.
“Ngày ba bữa, vỗ bụng rau bịch bịch, người quân tử ăn chẳng cầu no,
Đêm năm canh, an giấc ngáy kho kho, đời thái bình cửa thường bỏ ngỏ”.
Anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi cũng từng làm thơ răn con rằng:
“Áo mặc miễn là cho cật ấm
Cơm ăn chẳng lọ kén mùi ngon”
Đó đúng là cái phú đúng mực, hợp với đạo của người xưa, mọi thứ chỉ cần vừa đủ. Vì người quân tử đặt chí ở nơi cao xa, “ăn không cầu ngon, ở chẳng cầu an”. Say sưa với cơm ăn áo mặc thì tâm trí xao lãng, sa đà vào những thú vui phù phiếm, vô bổ, trí tuệ chẳng thể thanh tịnh mà nghĩ được việc lớn. Hơn nữa sung sướng quen thì dục vọng tăng lên, những gì quan tâm sẽ chỉ là lợi ích, thỏa mãn của bản thân, lúc đó sẽ chẳng còn khiêm hạ, là rơi vào cái thế sẽ bị rút bớt rồi, tiền bạc rồi sẽ tiêu tán cả.
Hơn nữa, làm người quân tử (thuận theo đạo, hay là một tiêu chuẩn người tử tế thời xưa), thì đối với phú quý, bần hàn cũng là cần biết đối đãi dựa trên đức nhân nghĩa. Học giả Phan Bội Châu có viết rằng:
“Hễ phú quý không lý do gì mà được thời quân tử bất xử; bần tiện không duyên cớ gì mà đến thời quân tử bất khử. Muốn phú quý mà ghét bần tiện, quân tử cũng thường tình như ai, nhưng phía nào lấy, phía nào bỏ, quân tử vẫn cân nhắc ở trên chữ “nhân”. Trái với nhân mà được phú quý thời quân tử phải từ chối cái phú quý ấy; đúng với nhân mà mắc lấy bần tiện thời quân tử đành chịu cái bần tiện ấy”.
-
https://farm8.staticflickr.com/7868/...029d2ed8_c.jpgDoraemon by nguyen huy, on Flickr
Ai cũng có một tuổi thơ nhiều ước mơ đẹp.
Tiếc là lớn dần thì từng giấc mơ bị hiện thực dập nát. Những ai giữ được lại những giấc mơ đều trở thành kẻ khác người : là thiên tài hoặc kẻ điên khùng.
-
https://farm8.staticflickr.com/7804/...349c2db6_c.jpgTrước hiên by nguyen huy, on Flickr
Có những chuyện chúng ta đã biết rõ sẽ không có kết quả nhưng vẫn kiên trì chỉ bởi không cam lòng.
Có những người chúng ta biết rõ là yêu nhưng vẫn phải buông tay bởi không bao giờ có kết thúc.
-
https://farm8.staticflickr.com/7829/...8f03825f_c.jpgSách by nguyen huy, on Flickr
"Không phải người mình thích, họ nói gì cũng đúng. Không phải người mình không thích, họ nói gì cũng sai.
Không phải cứ học hành cao, nhiều bằng cấp là làm gì cũng đúng. Không phải ít bằng cấp, ít học vị là làm gì cũng sai"
-
https://farm8.staticflickr.com/7807/...f5153bdd_c.jpgPhiêu by nguyen huy, on Flickr
Chưa cần đôi mắt bồ câu, chỉ đôi môi và đường cong vòng ngực là em đã hạ đc anh rồi.
Anh còn chạy đi đâu được chứ?
-
https://farm8.staticflickr.com/7907/...5c8fe731_c.jpgCảm xúc. by nguyen huy, on Flickr
"Người ta cứ mải miết làm tổn thương nhau, rồi gói ghém nỗi đau của đối phương bằng hai từ xin lỗi.
Người nói nói xong thì thanh thản rồi. Còn người nghe, nghe xong lòng có hết đau?"
-
https://farm8.staticflickr.com/7850/...d6bd58ff_c.jpgXuyến chi hoa by nguyen huy, on Flickr
"Con người, đau khổ vì đi tìm hạnh phúc. Vất vả vì đi tìm tiền bạc. Mệt nhọc vì đi tìm sự thảnh thơi…
Chỉ bình yên là luôn có sẵn bên mình."
-
https://farm8.staticflickr.com/7845/...47affa00_c.jpgNắng hoa by nguyen huy, on Flickr
Anh nói rằng ở bên cô rất bình yên.
Anh muốn cuộc đời mình chỉ đơn giản như vậy. Không âu sầu, phiền não, nguyện kiếp này sống bên một người có thể vừa nhìn thấy đã mỉm cười, không bao giờ rời xa.
-
https://farm8.staticflickr.com/7829/...9baa217a_c.jpgQuán quen ngày mưa by nguyen huy, on Flickr
Hãy học tính của Đất
Chấp nhận và thứ tha
Hãy học tính của Nước
Cuốn trôi đi tất cả
Hãy học tính của Mưa
Gieo hạt đều vô tư
Hãy học tính của Gió
Đem mùi hương đi xa
Hãy học tính của Lửa
Ôm vào lòng chuyển hóa
Hãy học tính của Mây
Không gì là mãi mãi