Được gửi bởi
phung.hung
Em xin cám ơn bác 11002 đã chia sẽ những cảm xúc và kinh nghiệm của thế hệ đi trước. Và làm em bỗng nhớ lại một thời mình cũng từng sống chậm và hạnh phúc. Vẫn không thể quên cảm giác đi lang thang với chiếc xe rẻ tiền, trên tay một chiếc K1000 chỉ đáng vài trăm ngàn. Chụp và chụp. Không cần quan tâm người ta nghĩ mình dùng máy gì, không lo là mình chụp để làm gì và không lo là mình chụp bằng máy xin hay không. Chỉ cảm nhận ánh sáng, cảm nhận cuộc sống, khẽ xoay vòng khẩu, đấy tốc độ và bấm máy...
Đâu rồi thời gian đó. Từ khi có chạm vào máy số, hình như mọi thứ có khác. Vội vàng hơn. Phô diễn hơn. Lúc nào trong đầu cũng bị ám ảnh bới cái giá tiền của thiết bị. Up ảnh lên muốn khoe máy khoe móc là chính. Đi lang thang còn sợ bị chộm cướp. Cầm máy để tạo dáng ư?
Không.. đừng chụp ảnh như vậy nữa. Dù máy móc, dù phim hay số, hãy là chính mình, hãy chụp bằng cảm nhận và sự tinh tế. Hãy để máy ảnh là một người bạn, kết nối người nhiếp ảnh với ảnh sáng xung quanh.
Không chỉ nhiếp ảnh, cuộc sống cũng vậy. Tự thấy mình sống đã sống một thời gian phô trương quá, giả tạo quá và nên sống chậm lại thôi..
Cám ơn các bác