Khot
10-08-2009, 05:10 PM
Trên forum của Leica, họ đồn: Ken now realizes how much the Leica cost....Ken becomes a Leica man :)
Đọc mấy bài mới của Ken cũng khá thú vị, em mời các bác từ từ:
Henry Cartier Bresson với Leica.
Một biểu tượng của nhiếp ảnh, Henri Cartier – Bresson nổi tiếng chỉ sử dụng 1 chiếc máy ảnh Leica, một lense 50mm cho phần lớn cuộc đời sáng tác của mình.
Chúng ta đều nhận ra rằng điều này giúp ông ta biết rõ những gì mình cần chụp, mà không cần thiết phải ngắm qua ống ngắm. Ông có thể đi bộ trên đường, đưa máy ảnh lên mắt và chụp, tất cả trong một cử chỉ, một hoạt động quen thuộc.
Nhưng, đó là những gì mà những người nào chưa từng mua máy ảnh Leica nghĩ.
Có một bạn gửi cho tôi một chiếc M4-P, thế là tôi có dịp đánh giá chiếc lense 50 đi kèm với nó.
Đáng tiếc là nó cần phải được sửa chữa, thế là tôi gửi nó đi. Một việc tinh chỉnh thông thường đã ngốn của tôi nhiều hơn một chiếc Nikon D40 mới tinh kèm với lense.
Thế là tôi bắt đầu thử tìm mua lense Leica vì tò mò quá.
Một chiếc Leica 28mm f2.8 cơ bản nhất, rẻ tiền nhất, focus bằng tay, thay đổi khẩu độ bằng tay, giá 1,500$, đó là sau khi được hoàn tiền khuyến mại. Đối với một chiếc lense 90mm, may mắn thay là Leica cũng bán nó có khuyến mại, một chiếc 90mm f2.5 tầm thường nhất, chỉ tốn 1,290$, tất nhiên là sau khi khuyến mại.
Việc bố cục một khuôn hình dùng lense fixed cũng đơn giản, bước lên hoặc bước xuống vài bước. Những người chụp ảnh kém, thường có những chiếc ông zoom rất đơn giản, hay quên mất điều này. Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng liệu mình cũng giống như ông HCB kia, và cũng chỉ sử dụng 1 lense để chụp, còn sẽ mượn các lense khác để đánh giá.
Và câu trả lời là đây. Sau nhiều thập nghĩ suy nghĩ tại sao HCB lại chỉ sử dụng 1 lense, có phải vì nó giúp ông ta chụp nhanh hơn và uyển chuyển hơn không ? Tôi nhận ra rằng, HCB là một nhà báo. Và nhà báo thì không được trả tiền cho mọi thứ mà ông ta làm. Họ cũng không phải là những người đam mê máy ảnh giàu có, chỉ mua Leicas, và lãng mạn hóa hay thần tượng hóa “biểu tượng Leica”, như việc để cái máy Leica lên kệ trưng bày bằng thủy tinh hay để trong hộp trưng bày của Đám cưới Hoàng Gia của Đan Mạch.
HCB đã vào một cửa hàng máy ảnh ở Paris, và mua chiếc Leica của ông ý sau một thời gian vất vả tiết kiệm và kiếm tiền.
Ông ấy thích nó, và khi mà ông ấy quay lại để mua một cái ống kính khác, và hét lên “Merde” (French for S.H..T), và ngay lập tức bước ra ngoài, Cartier-Bresson không bao giờ dám bén mảng đến cửa hiệu máy ảnh thêm một lần nữa.
Đó chính là lí do tại sao ông ta chỉ chụp với một ống kính trong suốt cuộc đời của mình, vì đó là tất cả gì ông ta có thể trang trải được, và ông ta thì đến từ một gia đình rất giàu có.
Tại sao ông ta lại dùng loại máy đắt tiền thế nhỉ ? Cartier Bresson bắt đầu chụp ảnh từ những năm 1930. Trong thời kỳ đó, Contax là một hiệu máy tốt, nhưng hầu như tất cả những nhiếp ảnh gia phóng sự (3 người nổi tiếng nhất) đều chọn Leica. Lúc đó thì Nikon và Canon còn chưa được phát mình ra.
Khi Cartier Bresson bước vào cửa hàng máy ảnh trong những năm 1930 đó, một chiếc Leica đáng giá bằng số tiền mà một người lao động bình thường làm việc trong cả đời. HCB chỉ là một phóng viên bình thường, mặc dù ông ta có thể là một biểu tượng hiện nay. Với những người mà tôi quen, bức chân dung của ông ý đã có thể nằm trên tờ 100 Euro rồi.
Nhưng chờ đã, giá khởi điểm của một chiếc Nikon D3X có thể gây sốc đến mức Hít le sống dậy còn thấy choáng váng.
Thử nghĩ xem: bạn có thể vứt 8,000$ vào toilet và lấy một chiếc D3X. Thậm chí nó còn chưa thể chụp được ảnh cho đến khi bạn phải mua cái lense và thẻ nhớ cho nó, và sạc pin nữa.
Còn với 8,080$, bạn có thể mua một chiếc Leica M7 mới tinh, một chiếc 28mm, một chiếc 50/2 và môt chiếc 90mm. Bạn đã có một set hoàn chỉnh với số tiền của một chiếc Nikon kỹ thuật số. Bạn thậm chí có thể trả bớt đi 200$ nếu chỉ lấy chiếc 50mm f2.8, hoặc tiết kiệm 1000$ nếu bạn không cần lense 50mm. Bạn còn có thể chi ít hơn nhiều, nếu mua đồ dùng rồi.
Với hệ thống đó, bạn có thể chụp ảnh hàng năm trời.
Trong vòng 3 năm nữa, D4 sẽ có thể được giới thiệu. Và thế là, thân D3X có lẽ sẽ bán được 775$. Còn bộ Leica thì sao ? nó vẫn tạo ra những bức ảnh tuyệt vời, và với số kinh nghiệm ít ỏi nhưng nguy hiểm của mình về thị trường đồ Leica, gộp cả lạm phát, bộ đó có thể sẽ đáng giá hơn 10,000$ , không như 775$ với chiếc D3X và công nghệ số cũ.
Leica có thể đắt, nhưng thực ra vẫn rẻ hơn so với kỹ thuật số.
(http://www.kenrockwell.com/leica/cartier-bresson.htm)
Đọc mấy bài mới của Ken cũng khá thú vị, em mời các bác từ từ:
Henry Cartier Bresson với Leica.
Một biểu tượng của nhiếp ảnh, Henri Cartier – Bresson nổi tiếng chỉ sử dụng 1 chiếc máy ảnh Leica, một lense 50mm cho phần lớn cuộc đời sáng tác của mình.
Chúng ta đều nhận ra rằng điều này giúp ông ta biết rõ những gì mình cần chụp, mà không cần thiết phải ngắm qua ống ngắm. Ông có thể đi bộ trên đường, đưa máy ảnh lên mắt và chụp, tất cả trong một cử chỉ, một hoạt động quen thuộc.
Nhưng, đó là những gì mà những người nào chưa từng mua máy ảnh Leica nghĩ.
Có một bạn gửi cho tôi một chiếc M4-P, thế là tôi có dịp đánh giá chiếc lense 50 đi kèm với nó.
Đáng tiếc là nó cần phải được sửa chữa, thế là tôi gửi nó đi. Một việc tinh chỉnh thông thường đã ngốn của tôi nhiều hơn một chiếc Nikon D40 mới tinh kèm với lense.
Thế là tôi bắt đầu thử tìm mua lense Leica vì tò mò quá.
Một chiếc Leica 28mm f2.8 cơ bản nhất, rẻ tiền nhất, focus bằng tay, thay đổi khẩu độ bằng tay, giá 1,500$, đó là sau khi được hoàn tiền khuyến mại. Đối với một chiếc lense 90mm, may mắn thay là Leica cũng bán nó có khuyến mại, một chiếc 90mm f2.5 tầm thường nhất, chỉ tốn 1,290$, tất nhiên là sau khi khuyến mại.
Việc bố cục một khuôn hình dùng lense fixed cũng đơn giản, bước lên hoặc bước xuống vài bước. Những người chụp ảnh kém, thường có những chiếc ông zoom rất đơn giản, hay quên mất điều này. Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng liệu mình cũng giống như ông HCB kia, và cũng chỉ sử dụng 1 lense để chụp, còn sẽ mượn các lense khác để đánh giá.
Và câu trả lời là đây. Sau nhiều thập nghĩ suy nghĩ tại sao HCB lại chỉ sử dụng 1 lense, có phải vì nó giúp ông ta chụp nhanh hơn và uyển chuyển hơn không ? Tôi nhận ra rằng, HCB là một nhà báo. Và nhà báo thì không được trả tiền cho mọi thứ mà ông ta làm. Họ cũng không phải là những người đam mê máy ảnh giàu có, chỉ mua Leicas, và lãng mạn hóa hay thần tượng hóa “biểu tượng Leica”, như việc để cái máy Leica lên kệ trưng bày bằng thủy tinh hay để trong hộp trưng bày của Đám cưới Hoàng Gia của Đan Mạch.
HCB đã vào một cửa hàng máy ảnh ở Paris, và mua chiếc Leica của ông ý sau một thời gian vất vả tiết kiệm và kiếm tiền.
Ông ấy thích nó, và khi mà ông ấy quay lại để mua một cái ống kính khác, và hét lên “Merde” (French for S.H..T), và ngay lập tức bước ra ngoài, Cartier-Bresson không bao giờ dám bén mảng đến cửa hiệu máy ảnh thêm một lần nữa.
Đó chính là lí do tại sao ông ta chỉ chụp với một ống kính trong suốt cuộc đời của mình, vì đó là tất cả gì ông ta có thể trang trải được, và ông ta thì đến từ một gia đình rất giàu có.
Tại sao ông ta lại dùng loại máy đắt tiền thế nhỉ ? Cartier Bresson bắt đầu chụp ảnh từ những năm 1930. Trong thời kỳ đó, Contax là một hiệu máy tốt, nhưng hầu như tất cả những nhiếp ảnh gia phóng sự (3 người nổi tiếng nhất) đều chọn Leica. Lúc đó thì Nikon và Canon còn chưa được phát mình ra.
Khi Cartier Bresson bước vào cửa hàng máy ảnh trong những năm 1930 đó, một chiếc Leica đáng giá bằng số tiền mà một người lao động bình thường làm việc trong cả đời. HCB chỉ là một phóng viên bình thường, mặc dù ông ta có thể là một biểu tượng hiện nay. Với những người mà tôi quen, bức chân dung của ông ý đã có thể nằm trên tờ 100 Euro rồi.
Nhưng chờ đã, giá khởi điểm của một chiếc Nikon D3X có thể gây sốc đến mức Hít le sống dậy còn thấy choáng váng.
Thử nghĩ xem: bạn có thể vứt 8,000$ vào toilet và lấy một chiếc D3X. Thậm chí nó còn chưa thể chụp được ảnh cho đến khi bạn phải mua cái lense và thẻ nhớ cho nó, và sạc pin nữa.
Còn với 8,080$, bạn có thể mua một chiếc Leica M7 mới tinh, một chiếc 28mm, một chiếc 50/2 và môt chiếc 90mm. Bạn đã có một set hoàn chỉnh với số tiền của một chiếc Nikon kỹ thuật số. Bạn thậm chí có thể trả bớt đi 200$ nếu chỉ lấy chiếc 50mm f2.8, hoặc tiết kiệm 1000$ nếu bạn không cần lense 50mm. Bạn còn có thể chi ít hơn nhiều, nếu mua đồ dùng rồi.
Với hệ thống đó, bạn có thể chụp ảnh hàng năm trời.
Trong vòng 3 năm nữa, D4 sẽ có thể được giới thiệu. Và thế là, thân D3X có lẽ sẽ bán được 775$. Còn bộ Leica thì sao ? nó vẫn tạo ra những bức ảnh tuyệt vời, và với số kinh nghiệm ít ỏi nhưng nguy hiểm của mình về thị trường đồ Leica, gộp cả lạm phát, bộ đó có thể sẽ đáng giá hơn 10,000$ , không như 775$ với chiếc D3X và công nghệ số cũ.
Leica có thể đắt, nhưng thực ra vẫn rẻ hơn so với kỹ thuật số.
(http://www.kenrockwell.com/leica/cartier-bresson.htm)